Thứ Sáu, 30 tháng 4, 2010

Cõi Thơ: Thiên Thần Bạn Nhỏ


Thiên Thần Bạn Nhỏ
~ Quỳnh An

Cửu Long xưa, à ơi quê ngoại
Gió hiền hòa như tuổi thơ em
Nước lững lờ uốn khúc êm đềm
Đất phù sa vườn nhà thêm thắm.

Có hàng dừa, mận, xoài chín mọng
Mít, sầu riêng, thơm quá đi thôi!
Mây ráng hồng khi nắng dần trôi
Em cùng bạn tung tăng đê nhỏ.

Buổi chiến tranh có điều không rõ
Em xa làng, chẳng hiểu vì sao
Bạn bước theo đô thị xôn xao
Ta bên nhau những ngày xa xứ.

Khi em buồn, bạn ngồi ủ rũ
Lúc em vui, bạn quấn quít mừng 
Có ai hay tai họa vô chừng
Bạn dấu yêu chẳng toàn mạng sống!

Giọt lệ khóc kẻ đồng trang lứa
Âm thầm xin chảy về Cửu Long
Sóng dâng sầu phút cuối long đong
Tiễn linh hồn khắc giờ bạc mệnh.

Hỡi loài người tim đầy gai nhọn
Này anh ơi sao lại đang tâm
Lưỡi dao kia sao nỡ đành lòng
Chút hình hài em gái mỏng manh
Nụ cười ngoan, ánh mắt lặng nhìn
Đã khép vì sát sinh vô nghĩa!

Hãy học lại bài từ thiên cổ
Cố ôn lời Phật dạy từ bi
Vâng theo thiên ý Chúa huyền vi
Ngưng giết hại, an bình muôn lối.

Thị thành vắng ánh trăng vòi vọi
Thương bạn hiền một nàng tiên xinh
Áo óng vàng ngời sáng quanh mình
Thiên thần nhỏ, trần gian nào biết...

Nụ cười ngoan, ánh mắt lặng nhìn
Đã khép vì miếng ăn vô nghĩa!




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến